Tôi là bác sĩ ở một bệnh viện tuyến trên. Vì đặc thù công việc, bà con họ hàng bên nội – từ bố mẹ, anh chị em ruột cho đến cô dì chú bác – cứ mỗi lần đau ốm là lại gọi điện cho tôi. Có người chỉ cần tư vấn qua điện thoại, có người đến bệnh viện, tôi lại tận tình khám miễn phí, kê thuốc rẻ nhất, thậm chí còn bỏ tiền túi ra mua hộ.
Nhưng vợ tôi thì khác. Tối hôm ấy, khi vừa kết thúc ca trực về nhà, người mệt nhoài, tôi đã thấy cô ấy đứng khoanh tay chờ sẵn ở phòng khách. Ánh mắt vừa bực bội vừa bất lực.
Cô ấy nói thẳng:
– Anh nghĩ lại đi, tháng lương bác sĩ được mấy đồng? Vậy mà lúc nào anh cũng làm không công cho nhà nội. Hết bố mẹ rồi đến anh em, họ hàng xa gần, ai cũng tìm đến anh. Họ có nuôi anh ngày nào không mà anh dốc sức thế?
Lời nói ấy như nhát dao cứa vào lòng tôi. Tôi cứng họng, bởi quả thật từ ngày cưới nhau, gánh nặng kinh tế trong nhà đều dồn cả lên vai hai vợ chồng. Vợ vừa chăm con vừa xoay sở chi tiêu, còn tôi thì ngoài giờ làm lại thêm những “ca miễn phí” cho nhà nội.
Tôi cố giữ bình tĩnh:
– Họ là bố mẹ, là anh em ruột thịt. Em bảo tôi làm ngơ, sao tôi đành?
Vợ cười nhạt, nước mắt chực trào:
– Nhưng anh có bao giờ nghĩ cho gia đình nhỏ này không? Em và con cũng cần anh, cần kinh tế, cần sự quan tâm. Anh cứ ôm hết việc thiên hạ, còn nhà mình thì sao?
Tôi im lặng. Trong đầu hiện lên hình ảnh bố mẹ già, lúc trái gió trở trời lại gọi tôi đến kê đơn. Hình ảnh anh trai, chị dâu, những người từng chia sẻ miếng ăn manh áo với tôi thuở nhỏ. Tôi không thể ngoảnh mặt. Nhưng cũng ngay lúc đó, tôi thấy gương mặt vợ mình, người phụ nữ bao năm qua đồng cam cộng khổ, chịu đựng cảnh thiếu thốn vì chồng cứ mãi lo “người ngoài”.
Cuộc giằng co ấy khiến ngôi nhà trở nên ngột ngạt. Câu hỏi xoáy vào đầu tôi: Liệu tôi có đang hy sinh gia đình nhỏ để giữ trọn chữ hiếu, chữ tình với gia đình lớn?
Sau trận cãi vã hôm đó, vợ tôi gần như không còn nói chuyện với tôi. Cô ấy lặng lẽ lo cho con, lo cơm nước, nhưng ánh mắt lúc nào cũng buồn và trách móc.
Đúng lúc gia đình nhỏ của tôi đang căng như dây đàn, thì một biến cố ập đến. Bố tôi – vốn có tiền sử bệnh tim – bất ngờ lên cơn đau dữ dội lúc nửa đêm. Mẹ gọi cho tôi trong tiếng khóc nghẹn:
– Con ơi, bố ngất rồi, thở không nổi, con về ngay đi!
Tôi hoảng hốt lao ra khỏi nhà, quên cả điện thoại ở bàn. Đến bệnh viện, tôi dốc toàn bộ sức lực, huy động cả đồng nghiệp để cứu bố. Sau hơn 3 tiếng, ông mới qua cơn nguy kịch. Nhìn bố nằm đó, tôi run rẩy, trong lòng chỉ còn một ý nghĩ: Nếu hôm nay tôi không có mặt, có lẽ đã mất bố rồi.
Nhưng khi trở về nhà lúc sáng sớm, tôi không ngờ vợ đã thu dọn đồ đạc, ôm con về ngoại. Trên bàn là một mảnh giấy ngắn gọn:
“Anh lúc nào cũng chọn họ hàng, còn em và con thì đứng sau. Em không chịu nổi nữa.”
Tôi ch/ết lặng. Người bố tôi vừa cứu sống, và gia đình nhỏ của tôi – vợ con tôi – đang đứng bên bờ vực tan vỡ. Cả hai đều quan trọng, nhưng tôi không thể có trọn vẹn cả hai.
Tối đó, khi tôi đến nhà ngoại tìm vợ, mẹ vợ chặn trước cửa, nghiêm giọng:
– Con thương cha mẹ mình thì đúng, nhưng cũng phải nghĩ cho vợ con. Người đàn ông không biết giữ hạnh phúc gia đình thì giỏi mấy ngoài xã hội cũng vô nghĩa.
Tôi lặng người. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy bị dồn vào ngõ cụt: giữ trọn chữ hiếu hay giữ lấy mái ấm?